Thư kêu gọi xây dưng quỹ Tấm lòng vàng họ Phạm Việt Nam.

Kính gửi các tổ chức, cá nhân, các nhà doanh nghiệp
cùng toàn thể bà con họ Phạm trong và ngoài nước.
Trong những năm qua, các hoạt động tình nghĩa của Ban Liên lạc họ Phạm Việt Nam cũng như của các Ban Liên lạc họ Phạm các địa phương, của các Hội đồng gia tộc các dòng họ Phạm cả nước đã có nhiều hình thức phong phú, kết quả thiết thực, cụ thể là đã khen thưởng động viên các cháu có bố hoặc mẹ họ Phạm đạt thành tích cao trong học tập và các hoạt động khác, cấp học bổng cho các cháu vượt khó vươn lên học giỏi, đồng thời trợ giúp cho các gia đình họ Phạm gặp khó khăn đặc biệt. Nhiều tổ chức, cá nhân, nhiều nhà doanh nghiệp, nhà hảo tâm đã đứng ra tài trợ, đóng góp công của cho các hoạt động này, tạo nên tình cảm đồng tộc rất tốt đẹp, đúng với truyền thống văn hiến của Dân tộc ta. Xem tiếp
.

18 tháng 8, 2011

Tâm sự của một nhạc sĩ họ Phạm

Đăng ngày Thứ Năm, tháng 8 18, 2011 bởi Phạm Đạo · 0 comments


Tâm sự của một nhạc sĩ họ Phạm

(Kính tặng nhạc sĩ Phạm Tuyên – Người thủ trưởng,và là người anh đã giúp đỡ tôi trên bước đường nghệ thuật.Đồng thời tặng các nhạc sĩ họ Phạm mà tôi quen biết và kính trọng)




Mẹ sinh ra tôi vào giờ Dần lại đúng năm Dần (1938),nên tên khai sinh đầy đủ của tôi là Phạm Ngọc Dần. Mẹ tôi kể, khi sinh ra tôi tiếng khóc không to như các anh chị. Ông nội tôi bảo rằng, nghe tiếng khóc của nó giống như tiếng hát Ví của bà nội. Ông nội tôi giỏi văn thơ, bà nội tôi giỏi đàn hát. Tôi lớn lên trong vòng tay ấy nên hay học mót, học lỏm mỗi khi “hầu trà” các cụ yêu thơ yêu nhạc.
Quê tôi “sơn thủy hữu tình”. Cúi mặt xuống sông Lam vục nước, khi ngẩng đầu lên thì mắt đã chạm đỉnh núi Hồng Lĩnh. Giọng đò đưa trên sông cứ văng vẳng và dội vào sườn núi, dư âm cứ vang vọng lòng người theo tháng năm. Có lẽ vì những hình ảnh ấy mà suốt cuộc đời tôi bị quyến rũ và duyên nợ với âm nhạc, thơ ca.
Không hẳn vì tuổi Dần mà tôi gắn bó và yêu thích loài Hổ. Từ nhỏ, tôi đã rất thích sưu tầm tranh ảnh có con Hổ. Với thế giới loài vật, Hổ là một trong những loài có ích cho con người. Trong dân gian có câu “nam thực như Hổ”, với tôi có lẽ ngược lại. Ăn rất ít, uống cũng rất ít. Thời “hoàng kim” nhất trọng lượng cũng chỉ “nhỉnh” hơn 50kg, dần dà ngày càng tụt xuống đến mức không thể gầy hơn. Theo tôi, Hổ có sự thông minh theo cách của nó nên con người khó mà hiểu được. Có lẽ ai cũng thích cao Hổ nên cứ tìm diệt nó để bán với giá “hời”. Cũng là văn hóa dân gian đấy, nhưng tôi thấy buồn buồn. Hình như con người chưa công bằng lắm với Hổ?
Người ta bảo, ai sinh vào năm Dần cũng mang một số tính cách của con Hổ. Nhiều người cùng lứa tuổi, họ rất khỏe và đẹp (cả gái lẫn trai) lại chăm chỉ về mọi mặt. Với tôi thì ngược lại. Riêng khoản âm nhạc và thơ ca cũng vậy, tôi chỉ lao động khi nào cảm xúc tràn đến. Cứ ngỡ như là của “trời cho” và nó để lại những tác phẩm mà tôi tạm gọi là ưng ý như: Bên Lăng Bác Hồ, Cung đàn tuổi xanh, Lắng tiếng quê hương, Nhớ thuở Hùng Vương, Bông hoa Hồng Chiêm, Đêm Sài Gòn nghe vọng cổ, Mùa Xuân đúng hẹn lại về, Khúc hát tâm tình, Phong thư Sông Lam, Gửi anh một khúc dân ca, Duyên Quan Họ…
Tuy nhiên, nếu ai đó cho rằng, tuổi Dần là tuổi rất vất vả và thiệt thòi hay mang tiếng “thị phi” thì cũng có phần đúng. Tất nhiên, mỗi người một số phận, bên cạnh những “điểm cộng”, có “điểm trừ”; bên cạnh những lo âu có mỉm cười. Nghĩa là ai cũng có cái hay cái dở, có nỗi sướng khổ riêng. Nhìn chung, những ai tuổi Dần ít người được cái sung sướng, nhàn hạ vẹn toàn. Với tôi luôn luôn cảm ơn cuộc đời và số phận vì những gì mình có được như hôm nay, mặc dù người ta hay nói “năm tuổi là năm hạn”, nhưng tôi thì cho năm tuổi là năm “hên”, có nhiều may mắn và tốt lành. Nếu tính đến năm 2010- năm Hổ Vàng thì không phải tuổi Dần nào cũng vinh hạnh sống qua 2 thế kỷ (XX – XXI) và có thể được chứng kiến Đại lễ kỷ niệm 1.000 năm Thăng Long-Hà Nội, nơi mình đang cư trú. Nhờ Giời còn thương!
Vì là tuổi Mậu Dần (Mậu là Mẹ) lại sinh vào ngày 20/10 (ngẫu nhiên nhằm vào ngày Phụ nữ Việt Nam) nên thính giả Đài TNVN nghe tên Dân Huyền và các bút danh khác của tôi như: Phạm Ngọc Huyền, Đào Chung Thủy, Uyên Hồng… trong các chuyên mục, họ thường nhầm là phái nữ. Sự nhầm lẫn ấy thật đáng yêu. Có thư còn thổ lộ tâm tình thầm kín và viết rằng, có một ngày nào đó em sẽ về Hà Nội ở với chị, được tâm sự hết về cuộc đời buồn của em để chị nghe (!!?).
Những Tết năm Dần trước đây, nhiều người mừng tuổi tôi và không quên kèm theo câu: “Tuổi Dần là tuổi con Hổ, mà Hổ thì làm cho lắm kẻ phải sợ”. Tôi nói luôn: “Hổ tôi là Hổ giấy, Hổ nhựa, hiền lành, không làm hại ai, nên chẳng ai sợ”. Vì không ai sợ nên họ gần tôi và giúp đỡ tôi nhiều hơn. Tôi từng quản lý một đội ngũ văn nghệ (dù số lượng ít) và nghiệm ra rằng, đây là điều cực kỳ khó. “Con Hổ” này cứ phải tỉnh táo nhẹ nhàng “lách” từng bụi cây, “tránh” từng lá cây để khỏi gây ra tiếng động, nhằm tránh được thợ săn. Suy cho cùng thì quản lý văn nghệ đúng là như nước với lửa. Điều khiển như thế nào để lửa làm sôi nước và điều khiển như thế nào thì nước sẽ làm tắt lửa. Tôi đã ý thức và tự điều chỉnh mình để khi lửa nhỏ thì cho thêm củi hoặc vặn “vô luym”của bếp ga tăng lên. Nếu lửa to quá thì bớt củi ra hoặc hạ bớt ga để nước sôi mà không trào ra bếp.
Dù đã vượt ngưỡng “Cổ lai hy” nhưng tôi rất thích Tin học. Niềm say mê ấy đã giúp tôi thực hành trên máy vi tính những bài thơ, những bài báo và nhất là tiếp cận với các phần mềm xử lý và sáng tác âm nhạc. Từ “Encore 4.0”, “4.2” rồi “4.5” và bây giờ là “5.0”, tôi đã làm một cuộc “đi tắt, đón đầu” để khỏi lạc hậu với thời cuộc. Vẫn biết là thế, nhưng cứ đi vào lĩnh vực Tin học thì thấy mình còn lẽo đẽo theo sau bao người khác, mình cứ phải gồng người lên mà vẫn không theo kịp những cái mới và liên tục đổi mới. Với tôi là cả một sự cố gắng, bởi tuổi tác nhiều thêm, bởi vốn tiếng Anh quá ít, bởi trình độ tiếp thụ chẳng nhanh. Nhiều khi muốn xa cái “vi tính” nhưng trót “yêu” nó rồi, lại tự động viên mình. Bà vợ khuyến khích, các con cũng tạo điều kiện, nên nghị lực như được nhân đôi tự giác mà học tập. Tôi chịu khó đọc sách, báo, tạp chí. Nhiều bài viết, những “mẹo vặt” và các trang “giải đáp thắc mắc”… đã làm cho tôi say mê hơn, thử sức mình để “khám phá Computer”, ít ra cũng tạo được sự phản ứng nhanh trước hai “con đường”: “Yes” và “No”.
Sách báo và mạng Internet đã trở thành người bạn đồng hành của tôi, bởi càng đọc, càng thực hành, mới thấy mình hụt hững quá nhiều về trình độ, tự nhủ lòng cần bền bỉ bổ sung. Cứ thế mỗi lần “En tơ” là một lần thở phào nhẹ nhõm.Tôi đang cố học sự “chịu chơi”trong môn ‘thư điện tử”(E-mail) và “Nhật ký điện tử”(Blog).Nó “luyện”cho mình có thêm tài”quên ngủ”mà thức đến quá nửa đêm,chờ khi”đường thông hè thoáng”trên không trung,nhằm”tải xuống”(Download),”phóng lên”(Upload) cho “sành điệu”.Hy vọng sẽ tiến bộ hơn trong học tập,ứng dụng tốt  cho nghề nghiệp của mình và hạn chế bớt sự “lão hóa” của bộ nhớ.Với phương châm”chưa biết thì hỏi,chưa giỏi thì học”đó cũng là niềm vui.
Tôi không nghĩ rằng, khi về hưu lại có ít thời gian đến vậy. Nhưng tôi vẫn thấy mình chưa quá già để không trả nổi những ân tình mà mọi người dành cho tôi. Tôi như “quả trứng”, không thể “khôn hơn Vịt”, nên luôn luôn muốn chia sẻ những tâm tư, suy nghĩ của mình với mọi người.
Tôi rất vui khi nhiều người vẫn nhận ra mình giữa đám đông. Có lẽ đó là phần thưởng lớn nhất của đời tôi. Tôi hay tự ví mình như cầu thủ đá bóng chuyên nghiệp, biết “giải nghệ” đúng lúc, khi khán giả vẫn còn luyến tiếc mình. Thấm thoắt đã hơn chục năm rồi …
Về hưu nhưng chẳng hắt hiu
Tôi luôn luôn miệng“thanh kiu”(thank you bạn bè
Ở xa thì nhắn“ống nghe”
Ở gần thì đến rủ rê đi cùng
Việc riêng cho đến việc chung
Hễ ai vời đến,sẵn lòng “âu kây” (ok).


Nhạc sĩ Dân Huyền

Điện thoại di động :  0987.170.784
E-mail :   dan_huyen2006@yahoo.com.vn






Có 0 nhận xét cho bài này "Tâm sự của một nhạc sĩ họ Phạm"

Đăng nhận xét

Related Posts with Thumbnails
 
Trang web của BLL Họ Phạm Việt Nam chính thức bắt đầu hoạt động từ tháng 2/2005. Xem phiên bản cũ tại đây
Vui lòng để liên kết về nguồn tin nếu bạn xuất bản lại thông tin trên trang web này.


Trang web được xây dựng từ nền tảng Blogger.com, cung cấp bởi